11-20-2014, 05:47 PM
Hè ! Hè ! Mời các bác đọc !
CHAPTER 15: AMBUSH - PART 1
Vào cái thời điểm mà Sheila và mọi người trở lại với cái mặt đất thì cũng là lúc họ thấy được một cảnh tượng tang thương chưa từng thấy ở cái nơi mà họ chỉ vừa mới đặt chân tới. Cả một thị trấn trù phú tấp nập người qua lại nay đã chìm trong biển lửa của sự tàn bạo và độc ác. Trong khi mọi người ngán ngẩm nhìn cái cảnh thảm khốc ấy rồi bỏ đi trước thì Don lại là người cuối cùng còn nhìn lại cái mảnh đất mà đã nuôi nấng cái gã từng một thời phải ăn trộm bánh mì ở các cửa hàng con con để sống qua ngày. Nhưng đối với chàng trai trở lại từ tương lai, đây không phải là lí do để nam nhi phải rơi lệ. Bởi sự lụi tàn của một đế chế sẽ được thay bằng sự tái sinh của một đế chế mới. Arnold sẽ dẫn Sally và những người sống sót đến một vùng đất mới rộng rãi được bao bọc bởi một con sông và biến nó thành một thị trấn tươi đẹp và mạnh mẽ hơn gấp cả vạn lần trước bàn tay độc địa của quỉ. Cứ đợi đấy lũ tàn ác !
Rogue Encampment sẽ tái sinh sớm thôi !
Trở lại với cuộc hành trình bất đắc dĩ ở thiên niên kỉ thứ nhất , lúc này Kevin vội lấy tấm bản đồ trong chiếc túi ấy ra nhưng lúc ấy ở Rogue Encampment người ta chưa dùng chữ cái latinh như bây giờ. Vậy là Don đành phải quay ra làm nhiệm vụ dẫn đường. Nhưng khổ nỗi sau nhiều năm , cậu ta cũng đã quên đi một phần nào thứ ngôn ngữ địa phương của mình. Thật may là đám cháy đã khiến đám sương trở nên mỏng hơn. Nhờ đó mà Don có thể thở dài khi thấy cái biển Cold Plains - Con đường duy nhất dẫn đến Burial Grounds - Đồng thời cũng là cái vùng đất lạnh giá mà lúc trước họ từng đi qua. Và khi đường đã quang, người ta lại thấy một vùng đất rộng lớn nhưng đầy tiếng chết chóc của quạ kêu và những ánh mắt dò xét đang dõi theo mình. Ngoài ra còn có một chỗ đất trống kì lạ có in hình cây thánh giá được che đi bởi một đám cỏ dại bên đường.
- Đó là một trong các cổng không gian mà chúng tôi đã làm nên để có thể về nhà an toàn hay đến bất cứ nơi đâu nếu muốn ở cái thảo nguyên từng xanh tươi bậc nhất này - Don ngán ngẩm - Nhưng giờ thì nó cũng chả để làm gì nữa rồi !
- Vậy sao chúng ta không dùng nó để đi đường tắt đến Burial Grounds nhỉ ? - Kevin nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình - Chúng ta đã đi bộ hơn ba tiếng đồng hồ mà mới được có nửa chặng đường thôi đấy !
- Nhưng mà....
Don chưa kịp dứt lời thì trên những ngọn cây bắt đầu có tiếng động. Sheila ngay lập tức nhét không chỉ hai mà tận năm mũi tên vào cây cung của mình. Đây không chỉ là một mà là cả một tiểu đội sẵn sàng để hạ gục con mồi với cái chết từ trên cao. Mọi người dần xích lại gần nhau thành một vòng cung để chuẩn bị chống chọi lại với những gì sắp xảy ra. Nhưng khi họ cúi xuống để nhìn những sợi dây leo đang cuốn lấy chân mình thì cũng là lúc những tấm lưới có tẩm thuốc mê được quẳng xuống khiến Don và mọi người ngay tức lịm đi trong gang tấc.
Một vài tiếng đồng hồ sau.....
Don lờ mờ tỉnh lại khi nghe thấy một thứ âm nhạc kì lạ, quái dị mà quen thuộc bên ngọn lửa đang cháy giữa một khu trại nào đó. Xung quanh đó là những con quỉ nhỏ với làn da màu đỏ rực đóng khố đang nhảy theo điệu nhạc man rợ kia. Cuối cùng thì điều mà Don sợ nhất cũng đã xảy ra.Họ đã rơi vào tay của cái tộc ăn thịt người đáng sợ đã chiếm giữ vùng đất này bao lâu nay
The Fallen
Don vội nhìn liếc qua đồng đội mình. Thật may mắn là họ vẫn còn sống. Nhưng cứ dây dưa như thế này thì sớm muộn gì cậu ta và mọi người cũng sẽ trở thành những cái xác bị moi sạch nội tạng rồi bị nướng chín. Thế rồi có một con quỉ già trống ba toong tiến gần về phía Don. Hắn hít hà khắp người cậu rồi sung sướng đến phát điên khi phát hiện một vết bớt hình con đại bang trên cánh tay phải của cậu
- Chúng bay ơi ! - Hắn ta cười khoái chí - Xem hôm nay chúng ta đã bắt được ai này ?
Bọn tiểu quỉ ngay lập tức xán lại gần. Chúng chỉ trỏ , hít hà, nhìn cái vết bớt kia hồi lâu rồi đồng loạt cười như bắt được vàng. Bởi Diego The Rogue là cái tên đáng sợ nhất với tộc The Fallen. Có đến cả trăm tên tiểu quỉ đã chết dưới lưỡi dao của anh ta. Thế rồi chúng chạy vội đi lấy dao rựa dùng cho việc xẻ thịt những con mồi bị chúng bắt về. Cuối cùng sau rất nhiều năm chờ đợi chúng cũng có thể lấy lại uy danh cho tổ tiên của mình rồi. Nhưng ngay lúc ấy có tiếng nói già làng đã chặn chúng lại
Dừng tay hết cả lại cho ta !
Bước ra từ cái lều làm từ da thú kia là một tiểu quỉ già bị chột một mắt. Hắn đội trên đầu một chiếc mũ làm từ lông quạ rồi tiến lại về phía Don.
- Các người đúng là lũ ngu ! - Hắn nổi đóa - Diego The Rogue mà có thể trẻ thế này sao ? - Vừa nói hắn vừa cởi trói cho Don - Hãy nói ta nghe xem các người là ai bọn lữ khách lạ mặt kia ?
Bọn tiểu quỉ thất kinh trước hành động vừa rồi của gã trưởng tộc. Đó là lần đầu tiên ở tộc Fallen có chuyện cởi trói cho tù binh. Còn Don cũng biết rằng tên trưởng tộc kia cũng không phải loại ngu dại gì. Chắc chắn hắn đã biết được phần nào thân thế của cậu. Có lẽ lần này cậu có thể lợi dụng chúng để giúp mình một phen
- Xin chào ! - Don nói bằng tiếng của tộc Fallen - Tôi là Don ! Tôi là cháu đời thứ 103 của Diego The Rogue và tôi đến từ tương lai cách các bạn rất xa . Chúng tôi muốn nhờ các bạn giúp đỡ chúng tôi !
Lại một lần nữa cái đám tiểu quỉ kia sợ xanh mặt trước một con người có thể nói được thứ ngôn ngữ rối rắm và thô tục của chúng. Thế rồi tất cả bọn chúng quì gục xuống trước mặt cậu rồi thi nhau đặt ra những câu hỏi cho những kẻ từ trên trời rơi xuống. Nào là tương lai của chúng sẽ ra sao , liệu tương lai tộc Fallen có làm bá chủ hay không , vân vân và vân vân, cho đến khi tên tiểu quỉ già chống gậy ba toong hét lớn :
- Các người đúng là lũ ngu xuẩn ! - Hắn nhìn Don với ánh mắt đầy nghi ngờ - Ai biết được rằng nếu chúng ta thả hắn đi thì hắn có đem theo lính về đây tiêu diệt chúng ta không chứ ?
- Ngươi mới là kẻ ngu xuẩn đấy Igor ạ ! - Tên trưởng tộc nói - Chẳng lẽ ngươi chưa nghe tin Rogue Encampment đã cháy thành tro sao ? Ta tin hắn sẽ giúp chúng ta tìm được một nguồn thức ăn khác phù hợp hơn
- Ivonia ! Ông đang nghĩ cái quái gì vậy ? - Igor cãi lại - Kể cả cho dù cái trại ấy có cháy thành tro thì cũng đâu có thể chắc chắn rằng đó không phải là một cái bẫy chứ ?
Đúng lúc ấy có một tên tiểu quỉ chạy tất tả về trại thông báo cho các chiến hữu về tình hình ở Rogue Encampment. Đám tiểu quỉ tên nào tên ấy liền kêu gào thảm thiết dưới chân Don. Từ nay chúng biết đi đâu để tìm thức ăn ngoài những lữ khách đi ngang qua địa bàn của chúng đây ? Thế nhưng ngay lập tức Ivona đã trấn an tinh thần đám bề tôi của hắn
- Bình tĩnh lại đi nào ! - Hắn nói - Chắc chắn kẻ đến từ tương lai kia biết nguồn thức ăn mới của ta ở đâu ! Chắc chắn hắn sẽ dẫn chúng ta tới đó !
- Nói có lí lắm - Igor gật gù - Vậy trong lúc đó chúng ta hãy giữ bạn của hắn lại làm con tin ! Nếu hắn không trở về đúng hẹn vào đêm ngày hôm sau thì chúng ta sẽ thịt tất cả bọn chúng luôn một thể !
- Đúng là tôi biết đường đến đấy ! - Don cười trừ - Nhưng chỉ có điều là có ai dám có gan đi theo tôi đến Burial Grounds không thôi !
Cả Ivona và Igor đều giật bắn cả người khi nghe đến cái nghĩa địa đáng sợ ấy. Blood Raven là nhà cung cấp thực phẩm chính cho cái bộ tộc lúc nào cũng thèm thịt người này. Cả hai bên đã giao kèo sẽ không đụng chạm tới quyền lợi sinh tồn của nhau. Tuy việc Blood Raven tấn công Rogue Encampment đã phá vỡ giao kèo nhưng với sức của cái dân tộc thiểu số này thì khó mà đấu lại với mụ đàn bà nham hiểm kia. Vậy là Ivona đành ra lệnh cho đám lính cởi trói cho những lữ khách kì lạ kia rồi trao trả vũ khí cho họ trước ánh mắt nghi kị của Igor
- Ông bị điên rồi sao Ivona ? - Igor khua chân múa tay loạn xạ - Ông có biết....
Không đợi ông bạn già của mình nói hết câu , Ivona đã ôn tồn giải thích :
- Vừa nãy tôi có xem qua sao chiếu mệnh trên trời - Ông ta vừa nói chỉ lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời - Tổ tiên của chúng ta đã cho thấy rằng sẽ có những biến đổi lớn chỉ trong đêm nay thôi. Và lại ta tin rằng việc những kẻ này ở đây đã phần nào làm thay đổi sự thật lịch sử phần nào rồi. Nếu có họ giúp đỡ , ta tin chúng ta có thể khiến con đàn bà kia phải trả giá !
Đám tiểu quỉ nghe thấy cũng xuôi tai nên răm rắp nghe lời thủ lĩnh , còn Igor vẫn khăng khăng đi theo cái suy nghĩ cổ hủ của hắn
- Ông điên thật rồi đấy Ivon ạ ! - Igor nói - Nếu bọn chúng có tài như vậy thì Rogue Encampment có cháy thành tro như vậy không ?
- Hừ ! - Ivona vừa gắt lên vừa chỉnh lại cái mũ ông ta đang đội trên đầu - Vậy ở đây ai là trưởng tộc chứ hả ? Tôi hay ông ? Vậy thì nhân danh trưởng tộc, ta lệnh cho ngươi cùng một đoàn dẫn họ đến Burial Grounds. Nếu không tuân theo thì sẽ bị qui vào tội làm phản !
Igor đành cắn răng làm theo chỉ thị. Nếu không phải thua trong cuộc tỉ thí năm xưa thì giờ kẻ đang cao giọng phải là hắn mới đúng. Nhưng biết làm sao được chứ ? Vậy là hắn đành dẫn theo Don và mọi người đến Burial Grounds theo lệnh. Nhờ có hắn mà đoàn người đã tránh được Hội Grunt và đám quái vật trên đường đi. Quả thật giờ Don mới được chứng kiến sự mưu trí và khôn ngoan của cái tộc quỉ lùn vẫn bị cậu ta coi là thấp kém trên cái mảnh đất này. Cậu ta vẫn luôn đổ lỗi cho cái tộc quỉ ấy vì sự mục nát và suy tàn của thảo nguyên. Nhưng không ! Chính sự thiếu đoàn kết giữa các chủng tộc đã dẫn đến sự tàn tạ của cuộc sống ngày ấy. Cho dù là bất cứ dân tộc nào cũng mong muốn được tồn tại và phát triển. Nhưng sự độc tôn và độc tài của những kẻ đứng đầu đã khiến mọi người chĩa mũi giáo về phía nhau. Don thật sự luyến tiếc vì phải trả giá bằng cả ngàn mạng người và tiểu quỉ thì cậu ta mới hiểu được điều này. Nhưng ngay lập tức cái triết lí ấy của cậu ta được kiểm nghiệm khi Igor đóng sập cánh cổng nghĩa trang lại rồi bỏ Don và mọi người lại bên trong. Để rồi trong cái không khí tĩnh mịch và u ám đến rợn người ấy, một giọng nói ngô nghê quen thuộc nhưng khác lạ vang lên đã gỡ rối cho cái nút thắt trong lòng họ rồi buộc thêm vào ba cái nút khác
Mọi người đã đi đâu vậy ?
CHAPTER 15: AMBUSH - PART 1
Vào cái thời điểm mà Sheila và mọi người trở lại với cái mặt đất thì cũng là lúc họ thấy được một cảnh tượng tang thương chưa từng thấy ở cái nơi mà họ chỉ vừa mới đặt chân tới. Cả một thị trấn trù phú tấp nập người qua lại nay đã chìm trong biển lửa của sự tàn bạo và độc ác. Trong khi mọi người ngán ngẩm nhìn cái cảnh thảm khốc ấy rồi bỏ đi trước thì Don lại là người cuối cùng còn nhìn lại cái mảnh đất mà đã nuôi nấng cái gã từng một thời phải ăn trộm bánh mì ở các cửa hàng con con để sống qua ngày. Nhưng đối với chàng trai trở lại từ tương lai, đây không phải là lí do để nam nhi phải rơi lệ. Bởi sự lụi tàn của một đế chế sẽ được thay bằng sự tái sinh của một đế chế mới. Arnold sẽ dẫn Sally và những người sống sót đến một vùng đất mới rộng rãi được bao bọc bởi một con sông và biến nó thành một thị trấn tươi đẹp và mạnh mẽ hơn gấp cả vạn lần trước bàn tay độc địa của quỉ. Cứ đợi đấy lũ tàn ác !
Rogue Encampment sẽ tái sinh sớm thôi !
Trở lại với cuộc hành trình bất đắc dĩ ở thiên niên kỉ thứ nhất , lúc này Kevin vội lấy tấm bản đồ trong chiếc túi ấy ra nhưng lúc ấy ở Rogue Encampment người ta chưa dùng chữ cái latinh như bây giờ. Vậy là Don đành phải quay ra làm nhiệm vụ dẫn đường. Nhưng khổ nỗi sau nhiều năm , cậu ta cũng đã quên đi một phần nào thứ ngôn ngữ địa phương của mình. Thật may là đám cháy đã khiến đám sương trở nên mỏng hơn. Nhờ đó mà Don có thể thở dài khi thấy cái biển Cold Plains - Con đường duy nhất dẫn đến Burial Grounds - Đồng thời cũng là cái vùng đất lạnh giá mà lúc trước họ từng đi qua. Và khi đường đã quang, người ta lại thấy một vùng đất rộng lớn nhưng đầy tiếng chết chóc của quạ kêu và những ánh mắt dò xét đang dõi theo mình. Ngoài ra còn có một chỗ đất trống kì lạ có in hình cây thánh giá được che đi bởi một đám cỏ dại bên đường.
- Đó là một trong các cổng không gian mà chúng tôi đã làm nên để có thể về nhà an toàn hay đến bất cứ nơi đâu nếu muốn ở cái thảo nguyên từng xanh tươi bậc nhất này - Don ngán ngẩm - Nhưng giờ thì nó cũng chả để làm gì nữa rồi !
- Vậy sao chúng ta không dùng nó để đi đường tắt đến Burial Grounds nhỉ ? - Kevin nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình - Chúng ta đã đi bộ hơn ba tiếng đồng hồ mà mới được có nửa chặng đường thôi đấy !
- Nhưng mà....
Don chưa kịp dứt lời thì trên những ngọn cây bắt đầu có tiếng động. Sheila ngay lập tức nhét không chỉ hai mà tận năm mũi tên vào cây cung của mình. Đây không chỉ là một mà là cả một tiểu đội sẵn sàng để hạ gục con mồi với cái chết từ trên cao. Mọi người dần xích lại gần nhau thành một vòng cung để chuẩn bị chống chọi lại với những gì sắp xảy ra. Nhưng khi họ cúi xuống để nhìn những sợi dây leo đang cuốn lấy chân mình thì cũng là lúc những tấm lưới có tẩm thuốc mê được quẳng xuống khiến Don và mọi người ngay tức lịm đi trong gang tấc.
Một vài tiếng đồng hồ sau.....
Don lờ mờ tỉnh lại khi nghe thấy một thứ âm nhạc kì lạ, quái dị mà quen thuộc bên ngọn lửa đang cháy giữa một khu trại nào đó. Xung quanh đó là những con quỉ nhỏ với làn da màu đỏ rực đóng khố đang nhảy theo điệu nhạc man rợ kia. Cuối cùng thì điều mà Don sợ nhất cũng đã xảy ra.Họ đã rơi vào tay của cái tộc ăn thịt người đáng sợ đã chiếm giữ vùng đất này bao lâu nay
The Fallen
Don vội nhìn liếc qua đồng đội mình. Thật may mắn là họ vẫn còn sống. Nhưng cứ dây dưa như thế này thì sớm muộn gì cậu ta và mọi người cũng sẽ trở thành những cái xác bị moi sạch nội tạng rồi bị nướng chín. Thế rồi có một con quỉ già trống ba toong tiến gần về phía Don. Hắn hít hà khắp người cậu rồi sung sướng đến phát điên khi phát hiện một vết bớt hình con đại bang trên cánh tay phải của cậu
- Chúng bay ơi ! - Hắn ta cười khoái chí - Xem hôm nay chúng ta đã bắt được ai này ?
Bọn tiểu quỉ ngay lập tức xán lại gần. Chúng chỉ trỏ , hít hà, nhìn cái vết bớt kia hồi lâu rồi đồng loạt cười như bắt được vàng. Bởi Diego The Rogue là cái tên đáng sợ nhất với tộc The Fallen. Có đến cả trăm tên tiểu quỉ đã chết dưới lưỡi dao của anh ta. Thế rồi chúng chạy vội đi lấy dao rựa dùng cho việc xẻ thịt những con mồi bị chúng bắt về. Cuối cùng sau rất nhiều năm chờ đợi chúng cũng có thể lấy lại uy danh cho tổ tiên của mình rồi. Nhưng ngay lúc ấy có tiếng nói già làng đã chặn chúng lại
Dừng tay hết cả lại cho ta !
Bước ra từ cái lều làm từ da thú kia là một tiểu quỉ già bị chột một mắt. Hắn đội trên đầu một chiếc mũ làm từ lông quạ rồi tiến lại về phía Don.
- Các người đúng là lũ ngu ! - Hắn nổi đóa - Diego The Rogue mà có thể trẻ thế này sao ? - Vừa nói hắn vừa cởi trói cho Don - Hãy nói ta nghe xem các người là ai bọn lữ khách lạ mặt kia ?
Bọn tiểu quỉ thất kinh trước hành động vừa rồi của gã trưởng tộc. Đó là lần đầu tiên ở tộc Fallen có chuyện cởi trói cho tù binh. Còn Don cũng biết rằng tên trưởng tộc kia cũng không phải loại ngu dại gì. Chắc chắn hắn đã biết được phần nào thân thế của cậu. Có lẽ lần này cậu có thể lợi dụng chúng để giúp mình một phen
- Xin chào ! - Don nói bằng tiếng của tộc Fallen - Tôi là Don ! Tôi là cháu đời thứ 103 của Diego The Rogue và tôi đến từ tương lai cách các bạn rất xa . Chúng tôi muốn nhờ các bạn giúp đỡ chúng tôi !
Lại một lần nữa cái đám tiểu quỉ kia sợ xanh mặt trước một con người có thể nói được thứ ngôn ngữ rối rắm và thô tục của chúng. Thế rồi tất cả bọn chúng quì gục xuống trước mặt cậu rồi thi nhau đặt ra những câu hỏi cho những kẻ từ trên trời rơi xuống. Nào là tương lai của chúng sẽ ra sao , liệu tương lai tộc Fallen có làm bá chủ hay không , vân vân và vân vân, cho đến khi tên tiểu quỉ già chống gậy ba toong hét lớn :
- Các người đúng là lũ ngu xuẩn ! - Hắn nhìn Don với ánh mắt đầy nghi ngờ - Ai biết được rằng nếu chúng ta thả hắn đi thì hắn có đem theo lính về đây tiêu diệt chúng ta không chứ ?
- Ngươi mới là kẻ ngu xuẩn đấy Igor ạ ! - Tên trưởng tộc nói - Chẳng lẽ ngươi chưa nghe tin Rogue Encampment đã cháy thành tro sao ? Ta tin hắn sẽ giúp chúng ta tìm được một nguồn thức ăn khác phù hợp hơn
- Ivonia ! Ông đang nghĩ cái quái gì vậy ? - Igor cãi lại - Kể cả cho dù cái trại ấy có cháy thành tro thì cũng đâu có thể chắc chắn rằng đó không phải là một cái bẫy chứ ?
Đúng lúc ấy có một tên tiểu quỉ chạy tất tả về trại thông báo cho các chiến hữu về tình hình ở Rogue Encampment. Đám tiểu quỉ tên nào tên ấy liền kêu gào thảm thiết dưới chân Don. Từ nay chúng biết đi đâu để tìm thức ăn ngoài những lữ khách đi ngang qua địa bàn của chúng đây ? Thế nhưng ngay lập tức Ivona đã trấn an tinh thần đám bề tôi của hắn
- Bình tĩnh lại đi nào ! - Hắn nói - Chắc chắn kẻ đến từ tương lai kia biết nguồn thức ăn mới của ta ở đâu ! Chắc chắn hắn sẽ dẫn chúng ta tới đó !
- Nói có lí lắm - Igor gật gù - Vậy trong lúc đó chúng ta hãy giữ bạn của hắn lại làm con tin ! Nếu hắn không trở về đúng hẹn vào đêm ngày hôm sau thì chúng ta sẽ thịt tất cả bọn chúng luôn một thể !
- Đúng là tôi biết đường đến đấy ! - Don cười trừ - Nhưng chỉ có điều là có ai dám có gan đi theo tôi đến Burial Grounds không thôi !
Cả Ivona và Igor đều giật bắn cả người khi nghe đến cái nghĩa địa đáng sợ ấy. Blood Raven là nhà cung cấp thực phẩm chính cho cái bộ tộc lúc nào cũng thèm thịt người này. Cả hai bên đã giao kèo sẽ không đụng chạm tới quyền lợi sinh tồn của nhau. Tuy việc Blood Raven tấn công Rogue Encampment đã phá vỡ giao kèo nhưng với sức của cái dân tộc thiểu số này thì khó mà đấu lại với mụ đàn bà nham hiểm kia. Vậy là Ivona đành ra lệnh cho đám lính cởi trói cho những lữ khách kì lạ kia rồi trao trả vũ khí cho họ trước ánh mắt nghi kị của Igor
- Ông bị điên rồi sao Ivona ? - Igor khua chân múa tay loạn xạ - Ông có biết....
Không đợi ông bạn già của mình nói hết câu , Ivona đã ôn tồn giải thích :
- Vừa nãy tôi có xem qua sao chiếu mệnh trên trời - Ông ta vừa nói chỉ lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời - Tổ tiên của chúng ta đã cho thấy rằng sẽ có những biến đổi lớn chỉ trong đêm nay thôi. Và lại ta tin rằng việc những kẻ này ở đây đã phần nào làm thay đổi sự thật lịch sử phần nào rồi. Nếu có họ giúp đỡ , ta tin chúng ta có thể khiến con đàn bà kia phải trả giá !
Đám tiểu quỉ nghe thấy cũng xuôi tai nên răm rắp nghe lời thủ lĩnh , còn Igor vẫn khăng khăng đi theo cái suy nghĩ cổ hủ của hắn
- Ông điên thật rồi đấy Ivon ạ ! - Igor nói - Nếu bọn chúng có tài như vậy thì Rogue Encampment có cháy thành tro như vậy không ?
- Hừ ! - Ivona vừa gắt lên vừa chỉnh lại cái mũ ông ta đang đội trên đầu - Vậy ở đây ai là trưởng tộc chứ hả ? Tôi hay ông ? Vậy thì nhân danh trưởng tộc, ta lệnh cho ngươi cùng một đoàn dẫn họ đến Burial Grounds. Nếu không tuân theo thì sẽ bị qui vào tội làm phản !
Igor đành cắn răng làm theo chỉ thị. Nếu không phải thua trong cuộc tỉ thí năm xưa thì giờ kẻ đang cao giọng phải là hắn mới đúng. Nhưng biết làm sao được chứ ? Vậy là hắn đành dẫn theo Don và mọi người đến Burial Grounds theo lệnh. Nhờ có hắn mà đoàn người đã tránh được Hội Grunt và đám quái vật trên đường đi. Quả thật giờ Don mới được chứng kiến sự mưu trí và khôn ngoan của cái tộc quỉ lùn vẫn bị cậu ta coi là thấp kém trên cái mảnh đất này. Cậu ta vẫn luôn đổ lỗi cho cái tộc quỉ ấy vì sự mục nát và suy tàn của thảo nguyên. Nhưng không ! Chính sự thiếu đoàn kết giữa các chủng tộc đã dẫn đến sự tàn tạ của cuộc sống ngày ấy. Cho dù là bất cứ dân tộc nào cũng mong muốn được tồn tại và phát triển. Nhưng sự độc tôn và độc tài của những kẻ đứng đầu đã khiến mọi người chĩa mũi giáo về phía nhau. Don thật sự luyến tiếc vì phải trả giá bằng cả ngàn mạng người và tiểu quỉ thì cậu ta mới hiểu được điều này. Nhưng ngay lập tức cái triết lí ấy của cậu ta được kiểm nghiệm khi Igor đóng sập cánh cổng nghĩa trang lại rồi bỏ Don và mọi người lại bên trong. Để rồi trong cái không khí tĩnh mịch và u ám đến rợn người ấy, một giọng nói ngô nghê quen thuộc nhưng khác lạ vang lên đã gỡ rối cho cái nút thắt trong lòng họ rồi buộc thêm vào ba cái nút khác
Mọi người đã đi đâu vậy ?