11-16-2014, 11:05 AM
Cuối cùng cũng xong thêm chap nữa ! Dạ em mời các bác thưởng thức !
CHAPTER 14 : MEMORIES
Những cương thi bắt đầu bò lổm nhổm dậy từ dưới mặt đất kèm theo sự xuất hiện của Ranger đang cầm trên tay một đứa trẻ sơ sinh kháu khỉnh mà quen thuộc ngay lập tức đã khiến gã anh hùng rơm kia phải hối hận về cái quyết định nhất thời mà cậu ta vừa đưa ra. Nếu như không nhớ ra khả năng triệu hồi của mình, chắc giờ này cậu đã đứng chịu trận trước sự phô trượng của bà hoàng khát máu kia. Zack nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình lại. Với chút ít sức mạnh còn lại, chàng trai ấy khó mà tạo ra một đội quân để chống lại binh đoàn không bao giờ nghỉ này. Vậy là một cuộc đánh đổi chớp nhoáng đã đưa ra để bằng một cách nào đó kéo dài thời gian cho mọi người. Đến khi nghĩ lại, Zack vẫn không hiểu nổi tại sao cậu lại có thể hi sinh vì người khác như vậy. Chẳng hay bài học vừa rồi đã giúp cậu trưởng thành hơn chút nào đó ?
- Hỡi những con người đã phải chịu áp bức và hành hạ bởi con quạ độc ác kia ! - Zack hùng hồn - Giờ đã đến lúc để các người đòi lại công bằng cho những năm tháng khốn khổ nơi trần thế này. Ta xin được hiến tế chính Mind Power của mình để mọi người có thể thanh thản trở về với Thượng Đế sau cuộc chiến không cân sức này. Hãy trở lại và chúng ta sẽ tìm lại ánh sáng của tự do. Thức dậy đi nào những người anh chị em của ta !
Một đội quân khô lâu bò lên từ những ngôi mộ đã làm đầy những khoảng trống trong cái nghĩa địa vốn vắng người qua lại. Những tiếng sét đánh inh tai nhức óc đã thay cho tiếng trống trận ròn rã của những tử sĩ sắp bước vào một trận chiến trời long đất lở. Hai bên đã dàn xong đội hình. Những đôi mắt rực lửa uất hận đã sẵn sàng để đốt trụi cái địa ngục nơi trần thế đáng nguyền rủa này, hoặc một cuộc cách mạng sẽ chìm trong bể máu bởi bàn tay của kẻ độc tài. Biết bao nhiêu binh đoàn nối đua nhau vào đây đã không còn trở về. Và với gương mặt đang chìm trong niềm kiêu hãnh, Blood Raven sẽ lại có thêm một chiến tích nữa trong sách sử. Mụ cầm lấy đứa trẻ sơ sinh trên tay rồi giơ nó lên cao như một sự thách thức Zack rồi đeo đứa bé ấy vào cổ mình như người ta đeo một tấm huy chương nào đó. Ngay lập tức sau cái liếc mắt của mẹ , Ranger lột cái áo khoác tạm hắn mặc trên người , để lộ ra cơ thể thực sự của con quái vật làm từ mùi xác thôi thật gớm ghiếc với những bộ phận cơ thể mọc lởm chởm trên người. Hắn nhảy vọt ra khỏi cổng để đuổi theo hội của Sheila. Nhưng Zack không còn đủ sức để đuổi theo cái gã anh trai chó săn bất đắc dĩ kia nữa. Tất cả những gì cậu cần làm là cố gắng kéo dài thời gian cho những người còn lại có thêm hi vọng chiến đấu. Và những cơn gió bình lặng đã ngừng thổi trước cái phẩy tay nhẹ nhàng của ả đàn bà máu lạnh đang nhìn đứa bé mà mình ẵm trên lưng...
Cuộc chiến bắt đầu !
Trong lúc ấy , ở một khu thảo nguyên cách phủ đầy sương và tuyết cách đó không xa....
- Chị .. - Atlantis run rẩy - Sao chúng ta càng đi trời càng lạnh thế này ?
Sheila ngay lập tức cởi cái áo khoác da cô đang mặc để phủ lên em gái mình. Còn Kevin thì bắt đầu sốt ruột trước cái cảm tính của Don. Sương đã phủ kín mặt đất đem theo những bông tuyết đã làm lu mờ tâm trí của chàng trai đã biết bao năm đặt dấu chân mình trên vùng đất này. Trời càng ngày càng lạnh hơn theo bước chân của những người đã làm mọi cách để trở về với vùng đất của tự do. Nhưng ngay lúc ấy , một cái bóng nhảy vọt lên đằng trước đã ngay lập tức chặn họ lại.
- Lũ nô lệ các người định đi đâu vậy chứ ? - Ranger cười đầy vẻ ngạo mạn - Các ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi tay ta sao ? Ở cái lạnh cắt da cắt thịt của Cold Plains thì có mọc cánh cũng khó rời khỏi tầm mắt ta nưa kia !
Quả thật với cái lạnh dưới 10 độ C này , chạy thục mạng còn khó chứ đừng nói đến việc vận công đánh địch. Thế là hết ! Lịch sử đã ghi thêm vào đó một trang thảm cảnh mới của những trang tuấn kiệt mong muốn chống đối lại với sự khắc nghiệt của thời thế. Không ! Người tốt thì không bao giờ có thể có kết cục như thế này được ! Hay ít nhất đó cũng là những gì mà Atlantis nghĩ khi cô bé chắp tay cầu nguyện sự giúp đỡ từ Chúa. Trong khi ấy những người còn lại đã thật sự tuyệt vọng với thứ binh khí đã gần như đóng băng trong tay họ. Để rồi khi ngọn đuốc của niềm tin đã cháy lên đem theo một mũi tên đâm vào tội ác đang hiện diện trước mặt mình , người ta mới tin vào quyền năng của Thượng Đế :
- Hãy biến về nhà của ngươi đi tên ác quỉ - Có một giọng nam nhân cất lên trong màn sương dày kia - Nhất định ngươi và ả đàn bà kia sẽ không được yên ổn đâu !
Trước đoàn quân đang rầm rập tiến đến, Ranger đành phải bất tuân nhiệm vụ mà mẹ hắn đã giao, nhưng hắn biết rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây. Sẽ còn nhiều chuyện vui nữa sẽ được nhồi nhét thêm vào thế kỉ này. Hắn lẩn trong làn tuyết rơi rồi chuồn đi lúc nào không biết. Nhưng ít nhất thì đến lúc này vẫn chưa có chuyện gì xấu xảy ra. Bước ra từ đám đông đuốc cháy bừng bừng kia là một tướng quân trạc tuổi 35 khôi ngô tuấn tú , đeo trên đầu một chiếc khăn choàng màu đỏ. Don quên sao được vì đó chính là General Arnold - Người duy nhất hơn cấp cậu ta khi còn là một Rogue. Ông ngay lập tức ra lệnh cho quân lính đắp thêm áo ấm cho những lữ khách mang hành lí kì lạ kia rồi đưa họ trở về mội trại tập trung có lẽ đã quá quen thuộc với Don
Rogue Encampment
Khỏi cần nói cũng đủ hiểu Don đã sung sướng thế nào khi được trở về vơi khu thành lũy được bao bọc bởi những bức tường làm từ gỗ sồi lớn ấy. Mỗi góc là một tháp cao có cử cung thủ canh gác và bên dưới là những lính canh được trang bị đến tận chân răng đứng canh gác cả ngày lẫn đêm. Quả thật việc tạo dựng những bố trận phòng thủ nghiêm ngặt và xây dựng cả một căn cứ ở nơi rừng rú đầy những hiểm nguy và khó khăn như thế này chính là khả năng phi thường của những người đã bám trụ lại nơi đây khi ác quỉ bắt đầu tàn sát thế giới này một cách công khai. Nhưng khi bước vào trong , người ta mới nhận ra được sức sống của cả một thị trấn nhỏ trù phú và tấp nập. Trái ngược hẳn với cái không khí trang nghiêm và im ắng bên ngoài là tiếng những thương nhân tấp nập hò reo cò kéo những người nhẹ dạ cả tin mua hàng của mình. Nhưng nhìn chung họ đều mắt tròn mắt dẹt trước những cô cậu ăn mặc kì lạ từ nơi khác đến đang co do trước cái lạnh buốt giá. Họ chỉ trỏ , bàn tán xôn xao , thậm chí có người còn định lợi dụng những người mới đến mở hàng cho gánh hàng ế đã mấy ngày của họ nữa. Có lẽ ngoài Don ra, không ai có thể chịu được sự thiếu văn hóa công khai ấy. Nhưng trước sự uy nghiêm của một thị trưởng uy nghiêm như Arnold, tất cả họ đành phải im lặng. Sau khi tìm được một lều trại bị bỏ trống và sưởi ẩm được một lúc. Don và mọi người lại được bồi bổ bằng một thứ súp rau củ ngon đáo để do ông thị trưởng đích thân vào bếp nấu cho họ ăn. Nhưng sau khi nhận được thông tin từ một người lính tất tả chạy vào , ông lại vội đưa những lữ khách kì lạ này đến một căn lều màu đỏ bên ngoài treo một tấm khăn có hình con mắt. Arnold mở tấm màn che của căn lều để mọi người vào trước. Và khung cảnh của cả một căn phòng rộng lớn hơn nhiều lần so với một cái lều rộng vỏn vẹn chưa đến hai mét vuông. Bên trong đó như đã trở thành một căn nhà cấp bốn tiện nghi với những vật dụng dành cho các thầy pháp bày biện khắp các nơi , từ tủ kính cho đến những thứ thảo mộc bày la liệt khắp ngõ ngách. Mà rõ ràng nhất là cái bình lớn làm từ sắt đen vẫn còn đang nóng bốc mùi thảo mộc nghi ngút. Đúng lúc ấy có một làn khói trắng xóa phủ khắp căn phòng. Ẩn hiện trong làn khói ấy là một người phụ nữ khoảng 27 tuổi ngồi trên chiếc ghế gỗ thông đang cầm trên tay một quả cầu giống như của những nhà tiên tri vẫn hay dùng. Cô mặc một bộ váy đen , khoác trên người một tấm áo mỏng màu tím chùm kín đầu. Đôi mắt trắng xóa không còn nhìn thấy đường của cô như đang đoán trước những biến động của thời cuộc đã khiến những ai đang đứng ở đó phải thật sự nể phục. Còn đối với Don Freelance hay Diego The Rogue thì không bao giờ có thể quên được hình ảnh ấy bởi..
Đó là Sally The Fortune Teller - Vị hôn thê đầu tiên của chàng trai đang sững sờ ấy và cũng là em gái của ngài thị trưởng
Trước sức mạnh đang tỏa khắp căn phòng ,đây quả thật là một nhà tiên tri chứ không phải bọn lừa bịp nơi đường phố. Đôi môi đỏ thắm của cô chỉ nói một câu đơn giản nhưng đã khiến mọi người phải răm rắp làm theo
Mời ngồi ! Những lữ khách đến từ tương lai !
Đợi cho tiếng ghế cót két kết thúc , người phụ nữ với sức quyến rũ và quyền năng lạ thường ấy mới nói tiếp những lời sấm truyền đánh ngang tai xuất hiện trên quả cầu tiên tri của cô
" Sự phản bội của con dao đâm thẳng
Cái chết giả của kẻ không bao giờ chết
Cái chết sẽ đến từ những câu chuyện
Sự xa ngã của một kẻ vốn đã xa ngã
Sự trở lại của chú chim kiêu hãnh
Những bí mật sẽ được phơi bày
Máu sẽ đổ trên bước đường của cuộc thánh chiến cuối cùng
Những khoảng cách bị xóa mờ
Một trật tự mới của sự hỗn loạn sẽ xuất hiện "
Tuy không ai hiểu nổi những câu nói ấy nhưng Sheila vẫn lấy cuốn sổ tay trong túi áo ra mà chép lia lịa không thiếu một từ trong khi mọi người vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên. Bên trong Sheila lúc ấy bỗng nóng như ngọn lửa của những điều không hay sắp xảy ra. Và đúng như cô dự đoán , một người lính với vẻ mặt lo lắng mang theo một thông điệp đã khiến tất cả mọi người đang bàn tán về những câu nói vừa rồi phải im lặng :
- Không xong rồi thưa ngài Arnold ! - Anh ta thở cũng không ra hơi - Theo tin chúng tôi vừa nhận được , một trận chiến ác liệt vừa diễn ra ở Burial Grounds. Xác chết la liệt và có thể là người của ta đã hi sinh không còn một người bởi chúng tôi đã thu thập được rất nhiều vũ khí của ta trên mặt đất.
Ấy là lần đầu tiên người ta thấy Thị Trưởng Arnold phải sợ hãi ra mặt mà ngồi phịch xuống cái ghế gỗ đầu tiên mà ông nhìn thấy. Cả đoàn quân tinh nhuệ nhất Rogue Encampment đã chết sạch không còn một bóng khi chỉ vừa mới sáng nay thôi ông còn nhìn thấy gương mặt của những người lính can trường ấy. Còn người phụ nữ mù lòa chân yếu tay mềm kia lại đứng phắt dậy trước cái tin động trời ấy , để lộ ra cái bụng bầu đã được năm tháng đang chuẩn bị đi tìm hiểu tính xác thực của thông tin trời đánh kia. Nhưng ngay lập tức Arnold đã kịp giữ cô gái đang dàn dụa những dòng nước từ cơn bão tố trên đôi mắt kia trước khi cô kịp làm điều gì dại dột
- Thả em ra Arnold - Sally cất lên những lời tuyệt vọng - Chuyện này không thể là thật được. Em vẫn đang cảm nhận được nguồn sống của anh ấy mà !
Don định sẽ không lên tiếng trước cái cảnh tượng tang thương ấy , nhưng cuối cùng chàng trai ấy đành phá lệ cất lên những câu nói an ủi vợ , mà không , cụ tổ của cậu ta mới đúng
- Xin cô hãy kìm nén đau thương để tránh gây tổn thương cho con mình - Don như đang cố nuốt nước mắt vào trong. Giờ chỉ cần lỡ lời một chút thôi là cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một trang hoàn toàn khác - Thị Trưởng Arnold ! - Cậu ta trịnh trọng nói - Xin ngài hãy huấn luyện đứa trẻ sắp ra đời kia thành một chiến binh để sau này nó có thể báo thù cho cha nó !
Có điều gì đó trong lời nói thẳng thắn của Don đã thu hút được sự chú ý của người phụ nữ bất hạnh kia. Cô vội chạm , rồi sờ khắp khuôn mặt của cậu trai ấy. Có một sự quen thuộc trên gương mặt kì lạ ấy.
- Diego ! Là anh phải không ? - Sally vui sướng - Hãy nói là anh đi !
Don muốn nói có, nhưng cậu lại lắc đầu trước sức mạnh ghê gớm của lịch sử. Suýt nữa cậu đã trả lời câu hỏi ấy như cái phản xạ tự nhiên của mỗi con người . Hơn nữa thời của Diego The Rogue đã qua từ lâu lắm rồi, giờ Don Freelance không thể sống mãi trong cái vỏ của một kẻ đã chết nữa. Những đồng đội của cậu trước cảnh ấy cũng chỉ biết im lặng mà đồng cảm với cái gã đen đủi ấy. Còn Sally thì ôm chầm lấy cái hình bóng kia không buông ,kể cả khi anh trai cô đã hết lời khuyên giải. Tình yêu thật đúng là thứ thuốc độc hữu hiệu nhất để con người ta trở nên mù quáng. Và khi đã mù thì người ta sẽ lại quên hết những khái niệm căn bản của cuộc sống. Khi Diego quyết định lấy người con gái kì dị này, biết bao người đã ra mặt phản đối , thậm chí những cô gái vốn theo đuổi anh lại còn đến phá đám cưới của cặp vợ chồng bị coi là đũa lệch ấy. Nhưng sau những năm tháng mặn nồng với nhau, chỉ còn một người phụ nữ để cậu nhóc mồ côi năm nào nâng niu và thờ phụng mà thôi.Những cái đấm bôm bốp và lời trách móc của người vợ đẹp nhưng bất hạnh kia như muôn vàn con dao cứ đâm liên hoàn vào trái tim vốn đã mong manh của chàng trai ấy. Nhưng cũng thật may mắn và đen đủi cho Don , một tin dữ mới đã giải thoát và cũng đồng thời đẩy cậu đến với những rắc rối mới
- Báo cáo đại tướng ! Ranger đang dẫn đầu một đội quân chỉ cách trại chúng ta chưa đến mười dặm nữa. Xin ngài hãy cho chỉ thị ạ !
Bên ngoài lều , tiếng chuông báo động và tiếng người toán loạn cứ inh ỏi lên như báo hiệu cho sự xuất hiện của một cuộc thảm sát sắp đổ bộ lên cái thị trấn nhỏ mong muốn được yên bình trước cái vùng đất giống như hiện thân của quỉ này. Arnold ngay lập tức trở về khu quân doanh để chuẩn bị dẫn binh sĩ ra trận. Nhưng trước đó, ông vẫn không quên dặn dò em gái mình :
- Cố gắng lên em nhé ! - Ông xoa đầu cô em gái nhỏ như một thói quen - Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi ! Giờ em hãy dẫn các lữ khách này chạy trốn nhé ! Không thấy mọi người thì bọn chúng sẽ phải tự rút thôi !
Chịu sự ảnh hưởng lớn từ anh trai mình , Sally ngay lập tức lấy lại tinh thần rồi mở một cánh cổng bí mật ở bức tường sau lưng cô. Đợi cho đến khi các bạn mình đã vào trước, cậu mới định nói vài lời cuối với Sally, nhưng cô gái ấy đã ngay lập tức ôm chầm lấy rồi hôn tới tấp vào má cậu
- Anh không phải giấu em nữa đâu Diego ạ! Thượng lộ bình an nhé !
Trong khi Don vẫn đang ngẩn người ra đó thì Sally đã ngay lập tức dúi vào tay cậu một cái túi có chứa mấy thứ thuốc và một ngòi đuốc cùng với vài que diêm rồi ngay lập tức đâỷ cậu ta vào trong trước khi đóng sập cửa lại. Vào những giây phút sống trong bóng tối trước khi Ted thắp sáng ngọn đuốc soi đường ấy, Don mới nhận ra cô vợ mình đã khôn khéo thế nào. Cậu chắp tay cầu chúc cho vợ mình và đứa bé sẽ ra đời với cái tên Diego Jr sẽ được bình an sau trận tàn sát này. Và cũng nhờ điều này , thế giới đã có một Don Freelance hoàn toàn mới theo đúng ý nghĩa của nó.
Lịch sử lại được lồng thêm một trang hoàn toàn mới
CHAPTER 14 : MEMORIES
Những cương thi bắt đầu bò lổm nhổm dậy từ dưới mặt đất kèm theo sự xuất hiện của Ranger đang cầm trên tay một đứa trẻ sơ sinh kháu khỉnh mà quen thuộc ngay lập tức đã khiến gã anh hùng rơm kia phải hối hận về cái quyết định nhất thời mà cậu ta vừa đưa ra. Nếu như không nhớ ra khả năng triệu hồi của mình, chắc giờ này cậu đã đứng chịu trận trước sự phô trượng của bà hoàng khát máu kia. Zack nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình lại. Với chút ít sức mạnh còn lại, chàng trai ấy khó mà tạo ra một đội quân để chống lại binh đoàn không bao giờ nghỉ này. Vậy là một cuộc đánh đổi chớp nhoáng đã đưa ra để bằng một cách nào đó kéo dài thời gian cho mọi người. Đến khi nghĩ lại, Zack vẫn không hiểu nổi tại sao cậu lại có thể hi sinh vì người khác như vậy. Chẳng hay bài học vừa rồi đã giúp cậu trưởng thành hơn chút nào đó ?
- Hỡi những con người đã phải chịu áp bức và hành hạ bởi con quạ độc ác kia ! - Zack hùng hồn - Giờ đã đến lúc để các người đòi lại công bằng cho những năm tháng khốn khổ nơi trần thế này. Ta xin được hiến tế chính Mind Power của mình để mọi người có thể thanh thản trở về với Thượng Đế sau cuộc chiến không cân sức này. Hãy trở lại và chúng ta sẽ tìm lại ánh sáng của tự do. Thức dậy đi nào những người anh chị em của ta !
Một đội quân khô lâu bò lên từ những ngôi mộ đã làm đầy những khoảng trống trong cái nghĩa địa vốn vắng người qua lại. Những tiếng sét đánh inh tai nhức óc đã thay cho tiếng trống trận ròn rã của những tử sĩ sắp bước vào một trận chiến trời long đất lở. Hai bên đã dàn xong đội hình. Những đôi mắt rực lửa uất hận đã sẵn sàng để đốt trụi cái địa ngục nơi trần thế đáng nguyền rủa này, hoặc một cuộc cách mạng sẽ chìm trong bể máu bởi bàn tay của kẻ độc tài. Biết bao nhiêu binh đoàn nối đua nhau vào đây đã không còn trở về. Và với gương mặt đang chìm trong niềm kiêu hãnh, Blood Raven sẽ lại có thêm một chiến tích nữa trong sách sử. Mụ cầm lấy đứa trẻ sơ sinh trên tay rồi giơ nó lên cao như một sự thách thức Zack rồi đeo đứa bé ấy vào cổ mình như người ta đeo một tấm huy chương nào đó. Ngay lập tức sau cái liếc mắt của mẹ , Ranger lột cái áo khoác tạm hắn mặc trên người , để lộ ra cơ thể thực sự của con quái vật làm từ mùi xác thôi thật gớm ghiếc với những bộ phận cơ thể mọc lởm chởm trên người. Hắn nhảy vọt ra khỏi cổng để đuổi theo hội của Sheila. Nhưng Zack không còn đủ sức để đuổi theo cái gã anh trai chó săn bất đắc dĩ kia nữa. Tất cả những gì cậu cần làm là cố gắng kéo dài thời gian cho những người còn lại có thêm hi vọng chiến đấu. Và những cơn gió bình lặng đã ngừng thổi trước cái phẩy tay nhẹ nhàng của ả đàn bà máu lạnh đang nhìn đứa bé mà mình ẵm trên lưng...
Cuộc chiến bắt đầu !
Trong lúc ấy , ở một khu thảo nguyên cách phủ đầy sương và tuyết cách đó không xa....
- Chị .. - Atlantis run rẩy - Sao chúng ta càng đi trời càng lạnh thế này ?
Sheila ngay lập tức cởi cái áo khoác da cô đang mặc để phủ lên em gái mình. Còn Kevin thì bắt đầu sốt ruột trước cái cảm tính của Don. Sương đã phủ kín mặt đất đem theo những bông tuyết đã làm lu mờ tâm trí của chàng trai đã biết bao năm đặt dấu chân mình trên vùng đất này. Trời càng ngày càng lạnh hơn theo bước chân của những người đã làm mọi cách để trở về với vùng đất của tự do. Nhưng ngay lúc ấy , một cái bóng nhảy vọt lên đằng trước đã ngay lập tức chặn họ lại.
- Lũ nô lệ các người định đi đâu vậy chứ ? - Ranger cười đầy vẻ ngạo mạn - Các ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi tay ta sao ? Ở cái lạnh cắt da cắt thịt của Cold Plains thì có mọc cánh cũng khó rời khỏi tầm mắt ta nưa kia !
Quả thật với cái lạnh dưới 10 độ C này , chạy thục mạng còn khó chứ đừng nói đến việc vận công đánh địch. Thế là hết ! Lịch sử đã ghi thêm vào đó một trang thảm cảnh mới của những trang tuấn kiệt mong muốn chống đối lại với sự khắc nghiệt của thời thế. Không ! Người tốt thì không bao giờ có thể có kết cục như thế này được ! Hay ít nhất đó cũng là những gì mà Atlantis nghĩ khi cô bé chắp tay cầu nguyện sự giúp đỡ từ Chúa. Trong khi ấy những người còn lại đã thật sự tuyệt vọng với thứ binh khí đã gần như đóng băng trong tay họ. Để rồi khi ngọn đuốc của niềm tin đã cháy lên đem theo một mũi tên đâm vào tội ác đang hiện diện trước mặt mình , người ta mới tin vào quyền năng của Thượng Đế :
- Hãy biến về nhà của ngươi đi tên ác quỉ - Có một giọng nam nhân cất lên trong màn sương dày kia - Nhất định ngươi và ả đàn bà kia sẽ không được yên ổn đâu !
Trước đoàn quân đang rầm rập tiến đến, Ranger đành phải bất tuân nhiệm vụ mà mẹ hắn đã giao, nhưng hắn biết rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây. Sẽ còn nhiều chuyện vui nữa sẽ được nhồi nhét thêm vào thế kỉ này. Hắn lẩn trong làn tuyết rơi rồi chuồn đi lúc nào không biết. Nhưng ít nhất thì đến lúc này vẫn chưa có chuyện gì xấu xảy ra. Bước ra từ đám đông đuốc cháy bừng bừng kia là một tướng quân trạc tuổi 35 khôi ngô tuấn tú , đeo trên đầu một chiếc khăn choàng màu đỏ. Don quên sao được vì đó chính là General Arnold - Người duy nhất hơn cấp cậu ta khi còn là một Rogue. Ông ngay lập tức ra lệnh cho quân lính đắp thêm áo ấm cho những lữ khách mang hành lí kì lạ kia rồi đưa họ trở về mội trại tập trung có lẽ đã quá quen thuộc với Don
Rogue Encampment
Khỏi cần nói cũng đủ hiểu Don đã sung sướng thế nào khi được trở về vơi khu thành lũy được bao bọc bởi những bức tường làm từ gỗ sồi lớn ấy. Mỗi góc là một tháp cao có cử cung thủ canh gác và bên dưới là những lính canh được trang bị đến tận chân răng đứng canh gác cả ngày lẫn đêm. Quả thật việc tạo dựng những bố trận phòng thủ nghiêm ngặt và xây dựng cả một căn cứ ở nơi rừng rú đầy những hiểm nguy và khó khăn như thế này chính là khả năng phi thường của những người đã bám trụ lại nơi đây khi ác quỉ bắt đầu tàn sát thế giới này một cách công khai. Nhưng khi bước vào trong , người ta mới nhận ra được sức sống của cả một thị trấn nhỏ trù phú và tấp nập. Trái ngược hẳn với cái không khí trang nghiêm và im ắng bên ngoài là tiếng những thương nhân tấp nập hò reo cò kéo những người nhẹ dạ cả tin mua hàng của mình. Nhưng nhìn chung họ đều mắt tròn mắt dẹt trước những cô cậu ăn mặc kì lạ từ nơi khác đến đang co do trước cái lạnh buốt giá. Họ chỉ trỏ , bàn tán xôn xao , thậm chí có người còn định lợi dụng những người mới đến mở hàng cho gánh hàng ế đã mấy ngày của họ nữa. Có lẽ ngoài Don ra, không ai có thể chịu được sự thiếu văn hóa công khai ấy. Nhưng trước sự uy nghiêm của một thị trưởng uy nghiêm như Arnold, tất cả họ đành phải im lặng. Sau khi tìm được một lều trại bị bỏ trống và sưởi ẩm được một lúc. Don và mọi người lại được bồi bổ bằng một thứ súp rau củ ngon đáo để do ông thị trưởng đích thân vào bếp nấu cho họ ăn. Nhưng sau khi nhận được thông tin từ một người lính tất tả chạy vào , ông lại vội đưa những lữ khách kì lạ này đến một căn lều màu đỏ bên ngoài treo một tấm khăn có hình con mắt. Arnold mở tấm màn che của căn lều để mọi người vào trước. Và khung cảnh của cả một căn phòng rộng lớn hơn nhiều lần so với một cái lều rộng vỏn vẹn chưa đến hai mét vuông. Bên trong đó như đã trở thành một căn nhà cấp bốn tiện nghi với những vật dụng dành cho các thầy pháp bày biện khắp các nơi , từ tủ kính cho đến những thứ thảo mộc bày la liệt khắp ngõ ngách. Mà rõ ràng nhất là cái bình lớn làm từ sắt đen vẫn còn đang nóng bốc mùi thảo mộc nghi ngút. Đúng lúc ấy có một làn khói trắng xóa phủ khắp căn phòng. Ẩn hiện trong làn khói ấy là một người phụ nữ khoảng 27 tuổi ngồi trên chiếc ghế gỗ thông đang cầm trên tay một quả cầu giống như của những nhà tiên tri vẫn hay dùng. Cô mặc một bộ váy đen , khoác trên người một tấm áo mỏng màu tím chùm kín đầu. Đôi mắt trắng xóa không còn nhìn thấy đường của cô như đang đoán trước những biến động của thời cuộc đã khiến những ai đang đứng ở đó phải thật sự nể phục. Còn đối với Don Freelance hay Diego The Rogue thì không bao giờ có thể quên được hình ảnh ấy bởi..
Đó là Sally The Fortune Teller - Vị hôn thê đầu tiên của chàng trai đang sững sờ ấy và cũng là em gái của ngài thị trưởng
Trước sức mạnh đang tỏa khắp căn phòng ,đây quả thật là một nhà tiên tri chứ không phải bọn lừa bịp nơi đường phố. Đôi môi đỏ thắm của cô chỉ nói một câu đơn giản nhưng đã khiến mọi người phải răm rắp làm theo
Mời ngồi ! Những lữ khách đến từ tương lai !
Đợi cho tiếng ghế cót két kết thúc , người phụ nữ với sức quyến rũ và quyền năng lạ thường ấy mới nói tiếp những lời sấm truyền đánh ngang tai xuất hiện trên quả cầu tiên tri của cô
" Sự phản bội của con dao đâm thẳng
Cái chết giả của kẻ không bao giờ chết
Cái chết sẽ đến từ những câu chuyện
Sự xa ngã của một kẻ vốn đã xa ngã
Sự trở lại của chú chim kiêu hãnh
Những bí mật sẽ được phơi bày
Máu sẽ đổ trên bước đường của cuộc thánh chiến cuối cùng
Những khoảng cách bị xóa mờ
Một trật tự mới của sự hỗn loạn sẽ xuất hiện "
Tuy không ai hiểu nổi những câu nói ấy nhưng Sheila vẫn lấy cuốn sổ tay trong túi áo ra mà chép lia lịa không thiếu một từ trong khi mọi người vẫn đang há hốc mồm ngạc nhiên. Bên trong Sheila lúc ấy bỗng nóng như ngọn lửa của những điều không hay sắp xảy ra. Và đúng như cô dự đoán , một người lính với vẻ mặt lo lắng mang theo một thông điệp đã khiến tất cả mọi người đang bàn tán về những câu nói vừa rồi phải im lặng :
- Không xong rồi thưa ngài Arnold ! - Anh ta thở cũng không ra hơi - Theo tin chúng tôi vừa nhận được , một trận chiến ác liệt vừa diễn ra ở Burial Grounds. Xác chết la liệt và có thể là người của ta đã hi sinh không còn một người bởi chúng tôi đã thu thập được rất nhiều vũ khí của ta trên mặt đất.
Ấy là lần đầu tiên người ta thấy Thị Trưởng Arnold phải sợ hãi ra mặt mà ngồi phịch xuống cái ghế gỗ đầu tiên mà ông nhìn thấy. Cả đoàn quân tinh nhuệ nhất Rogue Encampment đã chết sạch không còn một bóng khi chỉ vừa mới sáng nay thôi ông còn nhìn thấy gương mặt của những người lính can trường ấy. Còn người phụ nữ mù lòa chân yếu tay mềm kia lại đứng phắt dậy trước cái tin động trời ấy , để lộ ra cái bụng bầu đã được năm tháng đang chuẩn bị đi tìm hiểu tính xác thực của thông tin trời đánh kia. Nhưng ngay lập tức Arnold đã kịp giữ cô gái đang dàn dụa những dòng nước từ cơn bão tố trên đôi mắt kia trước khi cô kịp làm điều gì dại dột
- Thả em ra Arnold - Sally cất lên những lời tuyệt vọng - Chuyện này không thể là thật được. Em vẫn đang cảm nhận được nguồn sống của anh ấy mà !
Don định sẽ không lên tiếng trước cái cảnh tượng tang thương ấy , nhưng cuối cùng chàng trai ấy đành phá lệ cất lên những câu nói an ủi vợ , mà không , cụ tổ của cậu ta mới đúng
- Xin cô hãy kìm nén đau thương để tránh gây tổn thương cho con mình - Don như đang cố nuốt nước mắt vào trong. Giờ chỉ cần lỡ lời một chút thôi là cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một trang hoàn toàn khác - Thị Trưởng Arnold ! - Cậu ta trịnh trọng nói - Xin ngài hãy huấn luyện đứa trẻ sắp ra đời kia thành một chiến binh để sau này nó có thể báo thù cho cha nó !
Có điều gì đó trong lời nói thẳng thắn của Don đã thu hút được sự chú ý của người phụ nữ bất hạnh kia. Cô vội chạm , rồi sờ khắp khuôn mặt của cậu trai ấy. Có một sự quen thuộc trên gương mặt kì lạ ấy.
- Diego ! Là anh phải không ? - Sally vui sướng - Hãy nói là anh đi !
Don muốn nói có, nhưng cậu lại lắc đầu trước sức mạnh ghê gớm của lịch sử. Suýt nữa cậu đã trả lời câu hỏi ấy như cái phản xạ tự nhiên của mỗi con người . Hơn nữa thời của Diego The Rogue đã qua từ lâu lắm rồi, giờ Don Freelance không thể sống mãi trong cái vỏ của một kẻ đã chết nữa. Những đồng đội của cậu trước cảnh ấy cũng chỉ biết im lặng mà đồng cảm với cái gã đen đủi ấy. Còn Sally thì ôm chầm lấy cái hình bóng kia không buông ,kể cả khi anh trai cô đã hết lời khuyên giải. Tình yêu thật đúng là thứ thuốc độc hữu hiệu nhất để con người ta trở nên mù quáng. Và khi đã mù thì người ta sẽ lại quên hết những khái niệm căn bản của cuộc sống. Khi Diego quyết định lấy người con gái kì dị này, biết bao người đã ra mặt phản đối , thậm chí những cô gái vốn theo đuổi anh lại còn đến phá đám cưới của cặp vợ chồng bị coi là đũa lệch ấy. Nhưng sau những năm tháng mặn nồng với nhau, chỉ còn một người phụ nữ để cậu nhóc mồ côi năm nào nâng niu và thờ phụng mà thôi.Những cái đấm bôm bốp và lời trách móc của người vợ đẹp nhưng bất hạnh kia như muôn vàn con dao cứ đâm liên hoàn vào trái tim vốn đã mong manh của chàng trai ấy. Nhưng cũng thật may mắn và đen đủi cho Don , một tin dữ mới đã giải thoát và cũng đồng thời đẩy cậu đến với những rắc rối mới
- Báo cáo đại tướng ! Ranger đang dẫn đầu một đội quân chỉ cách trại chúng ta chưa đến mười dặm nữa. Xin ngài hãy cho chỉ thị ạ !
Bên ngoài lều , tiếng chuông báo động và tiếng người toán loạn cứ inh ỏi lên như báo hiệu cho sự xuất hiện của một cuộc thảm sát sắp đổ bộ lên cái thị trấn nhỏ mong muốn được yên bình trước cái vùng đất giống như hiện thân của quỉ này. Arnold ngay lập tức trở về khu quân doanh để chuẩn bị dẫn binh sĩ ra trận. Nhưng trước đó, ông vẫn không quên dặn dò em gái mình :
- Cố gắng lên em nhé ! - Ông xoa đầu cô em gái nhỏ như một thói quen - Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi ! Giờ em hãy dẫn các lữ khách này chạy trốn nhé ! Không thấy mọi người thì bọn chúng sẽ phải tự rút thôi !
Chịu sự ảnh hưởng lớn từ anh trai mình , Sally ngay lập tức lấy lại tinh thần rồi mở một cánh cổng bí mật ở bức tường sau lưng cô. Đợi cho đến khi các bạn mình đã vào trước, cậu mới định nói vài lời cuối với Sally, nhưng cô gái ấy đã ngay lập tức ôm chầm lấy rồi hôn tới tấp vào má cậu
- Anh không phải giấu em nữa đâu Diego ạ! Thượng lộ bình an nhé !
Trong khi Don vẫn đang ngẩn người ra đó thì Sally đã ngay lập tức dúi vào tay cậu một cái túi có chứa mấy thứ thuốc và một ngòi đuốc cùng với vài que diêm rồi ngay lập tức đâỷ cậu ta vào trong trước khi đóng sập cửa lại. Vào những giây phút sống trong bóng tối trước khi Ted thắp sáng ngọn đuốc soi đường ấy, Don mới nhận ra cô vợ mình đã khôn khéo thế nào. Cậu chắp tay cầu chúc cho vợ mình và đứa bé sẽ ra đời với cái tên Diego Jr sẽ được bình an sau trận tàn sát này. Và cũng nhờ điều này , thế giới đã có một Don Freelance hoàn toàn mới theo đúng ý nghĩa của nó.
Lịch sử lại được lồng thêm một trang hoàn toàn mới