10-18-2014, 10:29 PM
Kính mời các bác đọc phần tiếp theo. Xin lỗi các bác vì hơi lâu nhưng em vừa thi giữa kì xong nên... hehe !!
CHAPTER 10 : THE WIND OF CHANGE - PART 2 : THE BREAKING POINT
Trở về cái căn hộ nhốn nháo mà Zack gọi một cách thân thương là nhà , cậu chạy vội về phòng mình , đóng kín cửa rồi ngồi co mình như con sâu róm trên chiếc giường gỗ đang bắt đầu có dấu hiệu cót két. Cậu muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay bằng thứ bóng tối vĩnh hằng trong cái thế giới riêng tư ấy. Càng muốn quên , trong đầu cậu lại nảy ra thật nhiều nghi vấn. Rõ ràng Necromancer và Mage Hunter đã xuất hiện từ trước khi Anubis và Mephisto bại lộ kế hoạch kia mà ? Trong khi cậu đang bế tắc trong thứ tiềm thức hắc ám ấy, một tiếng gõ cửa đã nhanh chóng kéo cậu trở về với ánh sáng của thực tại còn đen tối hơn căn phòng không có ánh nắng ấy.
Cạch ! Cạch ! Cạch!
- Tôi vào được chứ ! - Sheila nói, gương mặt lộ rõ vẻ lo âu - Ở ngoài kia loạn hết cả lên rồi . Giờ cả Harold cũng bỏ chúng ta mà đi nữa ...
- Bà nói vậy là sao chứ ? - Zack sửng sốt - Chẳng lẽ Harold cũng...
- Không hẳn là thế ! - Sheila thở dài , ngồi thượt lên chiếc ghế để cạnh giường - Có lẽ cậu ta không thể chịu đựng cảnh chém giết này nữa nên đã rút lui rồi. Tôi nói vậy là ông đã hiểu rồi chứ ?
- Ừm - Zack cũng không biết nói gì hơn - Vậy chẳng lẽ Brad lại đồng ý sao ?
- Ai cũng mong thành người hùng bạn tôi ạ - Có bóng người xuất hiện trước cửa - Nhưng cần có lòng dũng cảm và cái đầu để sống như một người bình thường kia.
Zack chỉ còn biết nhìn chằm chằm về hướng của cái giọng nói ấy. Từ khi quen nó ,cậu đã vướng vào biết bao nhiêu là rắc rối. Nhưng thật kì lạ , cậu càng không muốn thì những sợi dây leo của sự rắc rối cứ bám lấy như một nghĩa vụ bắt buộc phải thực hiện vậy. Cái chết giả của Brad tưởng chừng như đã kết thúc bức chân dung của Zack thì sự trở về này lại đem về hàng vạn mảnh ghép mới khiến cậu phải đau đầu suy nghĩ. Đến giờ cậu vẫn tự hỏi điều gì đã khiến cậu cảm thấy tò mò ở cái gã có mùi Comfort này kia chứ ? Và rồi lại một lần nữa đôi mắt bí ẩn ấy lại dùng đến sức mạnh thần kì của nó để kéo cậu lên gian nhà chính. Nhưng điều cậu không biết rằng tiếp ngay sau đó là một cuộc phục kích
Cánh cửa ngay lập tức đóng sập lại khi cậu chỉ vừa bước chân lên gian nhà im ắng ấy. Một cây trượng màu xanh lục lao thẳng xuống đầu cậu bởi một đôi bàn tay giận dữ đang nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn. Nhưng với sức mạnh của một á thần lam cấp , chặn lại cơn thịnh nộ ấy còn dễ hơn ăn bánh :
- Mày điên rồi sao Kevin ? - Zack nổi quạu - Hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện rồi mà mày vẫn còn đùa được sao ?
Nhưng rồi những ánh mắt căm hờn hiện diện khắp căn phòng ấy đã khiến cậu phải nhìn lại tình hình lúc ấy. Bàn tay đang chà nhẹ lên chiếc rìu sắc bén của Ted cùng với mũi tên chỉ trực chờ rời khỏi tay của Don kèm thêm chút mùi hắc khí tỏa trên người đã giúp Zack nhận ra lí do của cuộc phục kích không có căn cứ này. Trừ Quinn đang lẳng lặng ngồi gặm nhấm nỗi đau bên li trà đá thì những người còn lại đã sẵn sàng để đưa cậu lên bàn mổ. Giờ có giải thích cũng khó mà khiến cho đám hộ vệ ấy thay đổi suy nghĩ. Nhưng rồi một lần nữa, vị thần số phận lại ra tay giúp cậu một phen. Cánh cửa gian phòng bỗng bật mở. Đôi mắt quen thuộc lại một lần nữa nhìn ngang liếc dọc để hiểu rõ mọi vấn đề rồi nhìn thẳng vào kẻ đã bày trò mà cảnh cáo nó bằng một ánh mắt săc như dao cạo . Nhưng vẫn còn đó câu hỏi của những người chưa hiểu rõ vấn đề :
- Ông đã nghĩ cái quái gì vậy Brad ? - Kevin nói - Rõ ràng trên người nó có mùi hắc khí như vậy mà ông vẫn còn che chở nó được sao ? Ông có biết vì nó mà chúng ta đã mất đến hai người trong một ngày chỉ vì nó không chứ ?
- BỞI VÌ NÓ LÀ GIỌT MÁU CUỐI CÙNG CỦA REALM STONE ĐẤY !
Lời thú nhận to tiếng như trút được hết gánh nặng ấy đã khiến căn nhà này bỗng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Tyrael và Atlantis trở về từ nhà thờ gần đây cũng phải rón rén kiếm chỗ ngồi . Tiếng gió xào xạc của mùa thu càng khiến cho khung cảnh lúc ấy trở nên căng thẳng hơn. Kẻ ngốc đến mấy cũng hiểu rằng mở mồm ra bây giờ không khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng vào thời điểm ấy , người duy nhất muốn phát điên nhất có lẽ không ai khác ngoài Zack. Cậu đã mất mát quá nhiều để rồi lại phải nhận một sự thật còn đau đớn hơn cả ngàn nhát kiếm đâm. Zack muốn ba mặt một lời với đôi mắt đen vừa lỡ lời đang cúi gằm mặt xuống đất kia , nhưng rồi cậu lại sợ những câu trả lời còn cay độc hơn thế mà cậu sắp phải nghe. Khi vẫn còn là một kẻ bình thường , cậu đã bị coi là một kẻ quái dị , bị khinh thường , suốt ngày bị bắt nạt và bị tách biệt khỏi những nơi mà dấu chân cậu đặt tới. Thậm chí kể cả khi đã có sức mạnh còn hơn những người anh hùng trong truyện tranh , thứ được cho là viển vông mà ai cũng mong muốn, cậu vẫn không thể thay đổi cuộc sống khắc nghiệt này. Bây giờ cậu còn không được công nhận là một con người nữa mà là một thứ sinh vật quái thai nào đó. Hiện tại Zack không còn mong gì hơn ngoài việc trở lại với cái cuộc sống mà trước đây cậu từng có. Nó có thể cô đơn và nhàm chán nhưng ít nhất cũng không khốn khổ đến cái mức này. Trong cái giờ phút não nề ấy , thật may mắn khi có một bóng người quen thuộc trở lại để phá vỡ cái không khí ảm đạm đang bao trùm gian nhà ấy
- Harold ! - Kevin vui mừng - Tao biết Support thì không thể bỏ được team mà !
- Chơi LOL nhiều quá hả mày ! - Quinn tức tối
- Gì mà mày cứ như tá hỏa lên thế nhỉ ? - Don nói - Hôm nay chúng ta đã suýt mất....
- "Chúng ta" sao ? - Quinn đứng phắt dậy - Ở đây không có cái khái niệm chung chung ấy đâu ! Chỉ có ba thằng chúng mày , kẻ lạc loài là cái thằng điên suốt ngày hùa vào với chúng mày để trọc ghẹo cái đứa duy nhất không xem " Sakura " trong tất cả " chúng ta " mà thôi ! Tức là tao đấy !
Nói xong nó bỏ ra ngoài mang theo ngọn lửa đang bùng cháy bên trong con người vốn đã rất nóng tính. Những tưởng Harold sẽ làm dịu cơn hỏa hoạn đang bập bùng cháy ấy thì chính nó lại đổ thêm dầu vào lửa bằng những tia sét đánh ngang tai :
- Xin lỗi nhưng ....- Sự ngập ngừng của cậu ta khiến cho trái tim mọi người như sắp nổ tung - cô Phillip... đã....
Brad ngồi thần ra lẩm bẩm gì đó rồi không nói không rằng lùa tất cả mọi người đến bệnh viện trung tâm thành phố với một vẻ mặt như bao giờ lo lắng đến thế. Chẳng cần phải hỏi han gì , cậu ta chạy thẳng vào bệnh viện cấp cứu mà quên cả gửi xe. Nhưng khi cánh cửa phòng hồi sức cấp cứu vừa bật mở, tiếng " tít " chói tai vang lên đã đưa thêm một con người trở về với Thượng Đế
Một bàn tay đã đấm vỡ cánh cửa sắt còn mới nguyên như một sự kìm nén dòng lệ của cái kẻ đã từng làm đến chức Tể Tướng trên Thiên Giới. Bên thi hài người đàn bà xấu số đã ra đi vì tai nạn giao thông lúc ấy là Barbara và Tina - hai đứa học trò giỏi nhất mà cô từng dạy dỗ. Đám con trai vào được đến nơi thì cũng chỉ còn biết xếp hàng mà đứng chết lặng cả người đi. Dù là những con người đã xông pha nơi chiến trường ác liệt , nhưng sự mất mát không thể nào bù đắp nổi đã khuất phục những gã mì chính cánh ấy. Trong cái giờ phút mà sắt thép cũng thành bùn, kẻ yếu đuối nhất lại là người duy nhất còn tỉnh táo để xử lí mọi công việc giấy tờ. Dường như nước mắt và đau thương đã cuốn phăng đi sợi dây thần kinh xấu hổ mong manh của chàng trai ấy. Cậu nhanh chóng làm thủ tục giấy tờ rồi cùng chúng bạn làm một cái lễ tang nho nhỏ trước khi đưa người giáo viên xấu số ấy về lò hỏa thiêu ở ngoại thành.
Lúc ấy đã là bốn giờ hơn trên một chiếc xe tang nóng bức chật ních người cùng cái quan tài làm từ gỗ thông giá rẻ. Trong khi mọi người vẫn đang giữ lấy cái vẻ mặt buồn rầu mà nghĩ về những mất mát của ngày hôm ấy thì Zack thi thoảng ngó qua cái linh cữu ấy để cố giữ lại những điều đáng nhớ của con người sắp trở về với cát bụi kia
Cô Phillip thực chất là người Arghentina. Cô đã bí mật chui qua một cái cống từ biên giới nước mình để đến thành phố gần biên giới này do chiến sự ở nước mình. Với tình yêu trẻ của một người phụ nữ trẻ mới tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Tổng Hợp với điểm tuyệt đối , cô đã may mắn được nhận làm giáo viên ở một trong những trường trung học phổ thông đạt chuẩn quốc gia. Nhưng đằng sau những sự hiền từ của người giáo viên tận tâm ấy là những giọt nước mắt tủi nhục khi người phụ nữ đủ cả tài lẫn nết ấy lấy phải một lão chồng rượu chè bê tha để được ở lại cái nơi đất khách xứ người này. Thế mới biết Thượng Đế tàn ác với những con người tài giỏi đến như thế nào.
Những giọt nước mắt âm thầm đang chảy xuống cái quan tài còn mới nguyên ấy đã hướng Zack đến với cái suối nguồn của nó. Ấy là một gương mặt vốn tỉnh táo trước mọi biến động của thế giới nay lại như sụp đổ trước sự ra đi của một con người bé nhỏ. Có lẽ chưa bao giờ Brad để lộ cảm xúc ra mặt đến như thế. Điều ấy không đơn giản chỉ vì công ơn của một con người đã giúp cái gã không gia đình ấy được nhận vào trường trong khi không biết cha mẹ mình là ai. Nhưng trong cái giờ phút mà cái nóng và nước mắt hòa quyện trong một thời khắc đượm buồn ấy, Zack lại nhìn mọi việc theo một chiều hướng khác. Thần tiên thì cũng đâu có khác gì người bình thường đâu cơ chứ. Có chăng cũng chỉ là một đôi cánh và quyền năng hơn người thôi mà. Họ cũng hỉ, nộ , ái ,ố như bất kì người trần mắt thịt nào khác. Mà chả phải ác quỉ cũng bắt nguồn từ mấy kẻ tự xưng là chúa sao ? Vậy thì về mặt bản chất họ có khác gì nhau đâu cơ chứ ? Họ đều có cái lốt người trong cái thế giới hỗn độn này. Dù có là giống loài nào thì cũng bắt đầu bằng hai từ mà thôi : " Con Người ". Có lẽ chỉ có Anubis và Đại Ma Đầu Mephisto là những người duy nhất còn tỉnh táo giữa muôn trùng khói lửa. Họ đã giao cảm với nhau không chỉ vì tình yêu mà còn vì mong muốn chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này. Giờ Zack đã hiểu sứ mạng của mình ở vũ trụ này. Cậu là nhân chứng sống cuối cùng để cái nhân loại đã bị che mắt này biết về sự hòa hợp đã từng có trong lịch sử giữa những người họ yêu và kẻ mà họ ghét nhất suốt mấy ngàn năm qua. Đã đến lúc để mọi thứ trở về như thời nguyên thủy từ rất nhiều thiên niên kỉ trước đây. Ấy là lần đầu tiên cái gã không có não ấy nghĩ được nhiều điều đến vậy. Bài học từ Tuck và Samael đã dạy cho cậu được nhiều điều. Có lẽ khi trưởng thành con người ta không học được nhiều như khi trải nghiệm những góc khuất trong tâm hồn mình. Đúng ! - Zack cười nhạt - Thời gian không được như trải nghiệm
Đúng lúc ấy lại có một giòng kí ức mơ hồ có lẽ đã bị lãng quên tình cờ chạy lướt qua nguồn suy nghĩ của Zack. Tuy những hình ảnh ấy chỉ xuất hiện thoáng qua không theo thứ tự nào nhưng cũng đủ thú vị để cậu phải ngẩng mặt lên nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình
Máu ?
Một con quạ ?
Nghĩa địa ?
Một ma nữ ?
Là bạn bè với nhau đã lâu năm nhưng Barbara không bao giờ chia sẻ với cậu về những điều khó nói này. Cậu muốn nhẹ nhàng hỏi cô gái đang ngồi lặng thinh ấy nhưng rồi lại ngồi im như con sâu róm. Thật khó để mở lời vào cái lúc rối ren còn hơn ma trận như thế này. Là người cung Song Ngư, Zack luôn muốn giúp đỡ mọi người , nhưng việc hành động thiếu suy nghĩ và những lời nói không qua đại não kiểm duyệt lại là hai đứa bạn thân oái oăm đẩy cậu vào những tình thế khó xử. Cậu muốn quên béng chuyện này đi khi chiếc xe tang chỉ còn cách đích đến chưa đầy 3 cây số nữa, nhưng những hình ảnh ấy cứ bám chặt lấy cậu như một thứ dầu bôi trơn ép cho bộ não đã lâu ngày không hoạt động phải lăn bánh. Con quạ ? Máu ? Nghĩa địa ?.... Thôi đúng rồi ! Một hình ảnh kinh dị đến quen thuộc hiện lên qua những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên gò má của một gã nào đó đang ngồi run bần bật trên chiếc ghế da. Chẳng lẽ....
CHAPTER 10 : THE WIND OF CHANGE - PART 2 : THE BREAKING POINT
Trở về cái căn hộ nhốn nháo mà Zack gọi một cách thân thương là nhà , cậu chạy vội về phòng mình , đóng kín cửa rồi ngồi co mình như con sâu róm trên chiếc giường gỗ đang bắt đầu có dấu hiệu cót két. Cậu muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay bằng thứ bóng tối vĩnh hằng trong cái thế giới riêng tư ấy. Càng muốn quên , trong đầu cậu lại nảy ra thật nhiều nghi vấn. Rõ ràng Necromancer và Mage Hunter đã xuất hiện từ trước khi Anubis và Mephisto bại lộ kế hoạch kia mà ? Trong khi cậu đang bế tắc trong thứ tiềm thức hắc ám ấy, một tiếng gõ cửa đã nhanh chóng kéo cậu trở về với ánh sáng của thực tại còn đen tối hơn căn phòng không có ánh nắng ấy.
Cạch ! Cạch ! Cạch!
- Tôi vào được chứ ! - Sheila nói, gương mặt lộ rõ vẻ lo âu - Ở ngoài kia loạn hết cả lên rồi . Giờ cả Harold cũng bỏ chúng ta mà đi nữa ...
- Bà nói vậy là sao chứ ? - Zack sửng sốt - Chẳng lẽ Harold cũng...
- Không hẳn là thế ! - Sheila thở dài , ngồi thượt lên chiếc ghế để cạnh giường - Có lẽ cậu ta không thể chịu đựng cảnh chém giết này nữa nên đã rút lui rồi. Tôi nói vậy là ông đã hiểu rồi chứ ?
- Ừm - Zack cũng không biết nói gì hơn - Vậy chẳng lẽ Brad lại đồng ý sao ?
- Ai cũng mong thành người hùng bạn tôi ạ - Có bóng người xuất hiện trước cửa - Nhưng cần có lòng dũng cảm và cái đầu để sống như một người bình thường kia.
Zack chỉ còn biết nhìn chằm chằm về hướng của cái giọng nói ấy. Từ khi quen nó ,cậu đã vướng vào biết bao nhiêu là rắc rối. Nhưng thật kì lạ , cậu càng không muốn thì những sợi dây leo của sự rắc rối cứ bám lấy như một nghĩa vụ bắt buộc phải thực hiện vậy. Cái chết giả của Brad tưởng chừng như đã kết thúc bức chân dung của Zack thì sự trở về này lại đem về hàng vạn mảnh ghép mới khiến cậu phải đau đầu suy nghĩ. Đến giờ cậu vẫn tự hỏi điều gì đã khiến cậu cảm thấy tò mò ở cái gã có mùi Comfort này kia chứ ? Và rồi lại một lần nữa đôi mắt bí ẩn ấy lại dùng đến sức mạnh thần kì của nó để kéo cậu lên gian nhà chính. Nhưng điều cậu không biết rằng tiếp ngay sau đó là một cuộc phục kích
Cánh cửa ngay lập tức đóng sập lại khi cậu chỉ vừa bước chân lên gian nhà im ắng ấy. Một cây trượng màu xanh lục lao thẳng xuống đầu cậu bởi một đôi bàn tay giận dữ đang nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn. Nhưng với sức mạnh của một á thần lam cấp , chặn lại cơn thịnh nộ ấy còn dễ hơn ăn bánh :
- Mày điên rồi sao Kevin ? - Zack nổi quạu - Hôm nay đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện rồi mà mày vẫn còn đùa được sao ?
Nhưng rồi những ánh mắt căm hờn hiện diện khắp căn phòng ấy đã khiến cậu phải nhìn lại tình hình lúc ấy. Bàn tay đang chà nhẹ lên chiếc rìu sắc bén của Ted cùng với mũi tên chỉ trực chờ rời khỏi tay của Don kèm thêm chút mùi hắc khí tỏa trên người đã giúp Zack nhận ra lí do của cuộc phục kích không có căn cứ này. Trừ Quinn đang lẳng lặng ngồi gặm nhấm nỗi đau bên li trà đá thì những người còn lại đã sẵn sàng để đưa cậu lên bàn mổ. Giờ có giải thích cũng khó mà khiến cho đám hộ vệ ấy thay đổi suy nghĩ. Nhưng rồi một lần nữa, vị thần số phận lại ra tay giúp cậu một phen. Cánh cửa gian phòng bỗng bật mở. Đôi mắt quen thuộc lại một lần nữa nhìn ngang liếc dọc để hiểu rõ mọi vấn đề rồi nhìn thẳng vào kẻ đã bày trò mà cảnh cáo nó bằng một ánh mắt săc như dao cạo . Nhưng vẫn còn đó câu hỏi của những người chưa hiểu rõ vấn đề :
- Ông đã nghĩ cái quái gì vậy Brad ? - Kevin nói - Rõ ràng trên người nó có mùi hắc khí như vậy mà ông vẫn còn che chở nó được sao ? Ông có biết vì nó mà chúng ta đã mất đến hai người trong một ngày chỉ vì nó không chứ ?
- BỞI VÌ NÓ LÀ GIỌT MÁU CUỐI CÙNG CỦA REALM STONE ĐẤY !
Lời thú nhận to tiếng như trút được hết gánh nặng ấy đã khiến căn nhà này bỗng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Tyrael và Atlantis trở về từ nhà thờ gần đây cũng phải rón rén kiếm chỗ ngồi . Tiếng gió xào xạc của mùa thu càng khiến cho khung cảnh lúc ấy trở nên căng thẳng hơn. Kẻ ngốc đến mấy cũng hiểu rằng mở mồm ra bây giờ không khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng vào thời điểm ấy , người duy nhất muốn phát điên nhất có lẽ không ai khác ngoài Zack. Cậu đã mất mát quá nhiều để rồi lại phải nhận một sự thật còn đau đớn hơn cả ngàn nhát kiếm đâm. Zack muốn ba mặt một lời với đôi mắt đen vừa lỡ lời đang cúi gằm mặt xuống đất kia , nhưng rồi cậu lại sợ những câu trả lời còn cay độc hơn thế mà cậu sắp phải nghe. Khi vẫn còn là một kẻ bình thường , cậu đã bị coi là một kẻ quái dị , bị khinh thường , suốt ngày bị bắt nạt và bị tách biệt khỏi những nơi mà dấu chân cậu đặt tới. Thậm chí kể cả khi đã có sức mạnh còn hơn những người anh hùng trong truyện tranh , thứ được cho là viển vông mà ai cũng mong muốn, cậu vẫn không thể thay đổi cuộc sống khắc nghiệt này. Bây giờ cậu còn không được công nhận là một con người nữa mà là một thứ sinh vật quái thai nào đó. Hiện tại Zack không còn mong gì hơn ngoài việc trở lại với cái cuộc sống mà trước đây cậu từng có. Nó có thể cô đơn và nhàm chán nhưng ít nhất cũng không khốn khổ đến cái mức này. Trong cái giờ phút não nề ấy , thật may mắn khi có một bóng người quen thuộc trở lại để phá vỡ cái không khí ảm đạm đang bao trùm gian nhà ấy
- Harold ! - Kevin vui mừng - Tao biết Support thì không thể bỏ được team mà !
- Chơi LOL nhiều quá hả mày ! - Quinn tức tối
- Gì mà mày cứ như tá hỏa lên thế nhỉ ? - Don nói - Hôm nay chúng ta đã suýt mất....
- "Chúng ta" sao ? - Quinn đứng phắt dậy - Ở đây không có cái khái niệm chung chung ấy đâu ! Chỉ có ba thằng chúng mày , kẻ lạc loài là cái thằng điên suốt ngày hùa vào với chúng mày để trọc ghẹo cái đứa duy nhất không xem " Sakura " trong tất cả " chúng ta " mà thôi ! Tức là tao đấy !
Nói xong nó bỏ ra ngoài mang theo ngọn lửa đang bùng cháy bên trong con người vốn đã rất nóng tính. Những tưởng Harold sẽ làm dịu cơn hỏa hoạn đang bập bùng cháy ấy thì chính nó lại đổ thêm dầu vào lửa bằng những tia sét đánh ngang tai :
- Xin lỗi nhưng ....- Sự ngập ngừng của cậu ta khiến cho trái tim mọi người như sắp nổ tung - cô Phillip... đã....
Brad ngồi thần ra lẩm bẩm gì đó rồi không nói không rằng lùa tất cả mọi người đến bệnh viện trung tâm thành phố với một vẻ mặt như bao giờ lo lắng đến thế. Chẳng cần phải hỏi han gì , cậu ta chạy thẳng vào bệnh viện cấp cứu mà quên cả gửi xe. Nhưng khi cánh cửa phòng hồi sức cấp cứu vừa bật mở, tiếng " tít " chói tai vang lên đã đưa thêm một con người trở về với Thượng Đế
Một bàn tay đã đấm vỡ cánh cửa sắt còn mới nguyên như một sự kìm nén dòng lệ của cái kẻ đã từng làm đến chức Tể Tướng trên Thiên Giới. Bên thi hài người đàn bà xấu số đã ra đi vì tai nạn giao thông lúc ấy là Barbara và Tina - hai đứa học trò giỏi nhất mà cô từng dạy dỗ. Đám con trai vào được đến nơi thì cũng chỉ còn biết xếp hàng mà đứng chết lặng cả người đi. Dù là những con người đã xông pha nơi chiến trường ác liệt , nhưng sự mất mát không thể nào bù đắp nổi đã khuất phục những gã mì chính cánh ấy. Trong cái giờ phút mà sắt thép cũng thành bùn, kẻ yếu đuối nhất lại là người duy nhất còn tỉnh táo để xử lí mọi công việc giấy tờ. Dường như nước mắt và đau thương đã cuốn phăng đi sợi dây thần kinh xấu hổ mong manh của chàng trai ấy. Cậu nhanh chóng làm thủ tục giấy tờ rồi cùng chúng bạn làm một cái lễ tang nho nhỏ trước khi đưa người giáo viên xấu số ấy về lò hỏa thiêu ở ngoại thành.
Lúc ấy đã là bốn giờ hơn trên một chiếc xe tang nóng bức chật ních người cùng cái quan tài làm từ gỗ thông giá rẻ. Trong khi mọi người vẫn đang giữ lấy cái vẻ mặt buồn rầu mà nghĩ về những mất mát của ngày hôm ấy thì Zack thi thoảng ngó qua cái linh cữu ấy để cố giữ lại những điều đáng nhớ của con người sắp trở về với cát bụi kia
Cô Phillip thực chất là người Arghentina. Cô đã bí mật chui qua một cái cống từ biên giới nước mình để đến thành phố gần biên giới này do chiến sự ở nước mình. Với tình yêu trẻ của một người phụ nữ trẻ mới tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Tổng Hợp với điểm tuyệt đối , cô đã may mắn được nhận làm giáo viên ở một trong những trường trung học phổ thông đạt chuẩn quốc gia. Nhưng đằng sau những sự hiền từ của người giáo viên tận tâm ấy là những giọt nước mắt tủi nhục khi người phụ nữ đủ cả tài lẫn nết ấy lấy phải một lão chồng rượu chè bê tha để được ở lại cái nơi đất khách xứ người này. Thế mới biết Thượng Đế tàn ác với những con người tài giỏi đến như thế nào.
Những giọt nước mắt âm thầm đang chảy xuống cái quan tài còn mới nguyên ấy đã hướng Zack đến với cái suối nguồn của nó. Ấy là một gương mặt vốn tỉnh táo trước mọi biến động của thế giới nay lại như sụp đổ trước sự ra đi của một con người bé nhỏ. Có lẽ chưa bao giờ Brad để lộ cảm xúc ra mặt đến như thế. Điều ấy không đơn giản chỉ vì công ơn của một con người đã giúp cái gã không gia đình ấy được nhận vào trường trong khi không biết cha mẹ mình là ai. Nhưng trong cái giờ phút mà cái nóng và nước mắt hòa quyện trong một thời khắc đượm buồn ấy, Zack lại nhìn mọi việc theo một chiều hướng khác. Thần tiên thì cũng đâu có khác gì người bình thường đâu cơ chứ. Có chăng cũng chỉ là một đôi cánh và quyền năng hơn người thôi mà. Họ cũng hỉ, nộ , ái ,ố như bất kì người trần mắt thịt nào khác. Mà chả phải ác quỉ cũng bắt nguồn từ mấy kẻ tự xưng là chúa sao ? Vậy thì về mặt bản chất họ có khác gì nhau đâu cơ chứ ? Họ đều có cái lốt người trong cái thế giới hỗn độn này. Dù có là giống loài nào thì cũng bắt đầu bằng hai từ mà thôi : " Con Người ". Có lẽ chỉ có Anubis và Đại Ma Đầu Mephisto là những người duy nhất còn tỉnh táo giữa muôn trùng khói lửa. Họ đã giao cảm với nhau không chỉ vì tình yêu mà còn vì mong muốn chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này. Giờ Zack đã hiểu sứ mạng của mình ở vũ trụ này. Cậu là nhân chứng sống cuối cùng để cái nhân loại đã bị che mắt này biết về sự hòa hợp đã từng có trong lịch sử giữa những người họ yêu và kẻ mà họ ghét nhất suốt mấy ngàn năm qua. Đã đến lúc để mọi thứ trở về như thời nguyên thủy từ rất nhiều thiên niên kỉ trước đây. Ấy là lần đầu tiên cái gã không có não ấy nghĩ được nhiều điều đến vậy. Bài học từ Tuck và Samael đã dạy cho cậu được nhiều điều. Có lẽ khi trưởng thành con người ta không học được nhiều như khi trải nghiệm những góc khuất trong tâm hồn mình. Đúng ! - Zack cười nhạt - Thời gian không được như trải nghiệm
Đúng lúc ấy lại có một giòng kí ức mơ hồ có lẽ đã bị lãng quên tình cờ chạy lướt qua nguồn suy nghĩ của Zack. Tuy những hình ảnh ấy chỉ xuất hiện thoáng qua không theo thứ tự nào nhưng cũng đủ thú vị để cậu phải ngẩng mặt lên nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình
Máu ?
Một con quạ ?
Nghĩa địa ?
Một ma nữ ?
Là bạn bè với nhau đã lâu năm nhưng Barbara không bao giờ chia sẻ với cậu về những điều khó nói này. Cậu muốn nhẹ nhàng hỏi cô gái đang ngồi lặng thinh ấy nhưng rồi lại ngồi im như con sâu róm. Thật khó để mở lời vào cái lúc rối ren còn hơn ma trận như thế này. Là người cung Song Ngư, Zack luôn muốn giúp đỡ mọi người , nhưng việc hành động thiếu suy nghĩ và những lời nói không qua đại não kiểm duyệt lại là hai đứa bạn thân oái oăm đẩy cậu vào những tình thế khó xử. Cậu muốn quên béng chuyện này đi khi chiếc xe tang chỉ còn cách đích đến chưa đầy 3 cây số nữa, nhưng những hình ảnh ấy cứ bám chặt lấy cậu như một thứ dầu bôi trơn ép cho bộ não đã lâu ngày không hoạt động phải lăn bánh. Con quạ ? Máu ? Nghĩa địa ?.... Thôi đúng rồi ! Một hình ảnh kinh dị đến quen thuộc hiện lên qua những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên gò má của một gã nào đó đang ngồi run bần bật trên chiếc ghế da. Chẳng lẽ....